Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

Để quá khứ trôi đi...


Nhớ nhung không phải để níu kéo hay làm sống lại kỉ niệm quá xa, mà là để nhắc nhở bản thân sống xứng đáng với những gì đang có...

Ngay từ khi bắt đầu, anh đã biết nơi anh xuất phát trong trái tim em chưa hẳn từ con số không. Nó là số âm, vì trước anh, em đã có một quá khứ quá vĩ đại.
 
Ngày đầu tiên gặp nhau, trong mắt em đã nặng trĩu những u buồn từ một người con trai khác, một người không biết trân trọng những nỗi nhớ thương từ em, vậy mà em vẫn cố ương bướng bám níu. Anh tìm được em trong cái khoảng màu thẳm tối lẩn khuất, đưa cả bàn tay to lớn vững chải mà em thì lại chẳng buồn nắm. Đúng hơn là em chẳng buồn cầu cứu khi đang chìm dần vào cơn mê tự tạo, đúng hơn là em tình nguyện ở trong đó như một nỗi hiển nhiên, tự huyễn hoặc mình: “ người ấy sẽ trở về”.
 
Để quá khứ trôi đi... 1
Quá khứ không hẳn là một sự đe dọa hay khó khăn, thế nhưng em ơi, trong mối quan hệ vẫn chưa thể đặt tên này, anh khó lòng dửng dưng hay phó mặc để nỗi nhớ mỗi đêm em gửi đến một phương trời khác. Qúa khứ như một khu vườn đầy nắng và gió, hoang tàn nhưng lại đủ sức mê hoặc hiện tại, ở nơi ấy, anh là vô nghĩa trong em.
 
Cả bản thân anh cũng từng trải qua những cảm giác hao hao như em, và dù nỗi đau hay niềm hạnh phúc chúng ta trải qua có từa tựa giống nhau thì cách mà cả hai đối mặt với nó cũng chưa hẳn là một.  Anh trân trọng quá khứ, trân trọng những ngày tháng tạo nên con người chúng ta bây giờ, thế nhưng anh biết đâu là nơi chúng thuộc về, đâu và vị trí đúng đắn để không nhập nhằng cấu víu hạnh phúc mong manh ở hiện tại.
 
Để quá khứ trôi đi... 2
 
Đôi khi ghen trở thành một đặc quyền xa xỉ đối với kẻ cố gắng tạo niềm tin nơi em như anh. Anh không mong một ngày nắng đẹp em hiểu ra tình cảm nơi anh chưa bao giờ vơi bớt hay đổi thay dù trong em quá khứ mang một ánh sáng ma mị khó thể che lấp. Anh chỉ mong em có thể để những thứ ở thì quá khứ thuộc về đúng nơi của nó, để ngày cũ trôi về phía sau, tự cho bản thân một cơ hội bước tiếp quãng ngày dài phía trước.
 
Nhớ nhung không phải để níu kéo hay làm sống lại kỉ niệm quá xa, mà là để nhắc nhở bản thân sống xứng đáng với những gì đang có. Đừng dùng ngày xưa để phán xét bây giờ, đừng lẫn lộn thực tế với miền kí ức xưa cũ, đừng bơm cho bản thân cũng liều thuốc giả để huyễn hoặc yêu thương chưa đi xa. 
 
Rồi đến lúc tất cả ở lại phia sau, trước mặt em sẽ là anh, là con đường mới, là ngày mai không có những ánh nhìn xa xăm. Anh không bận tâm em từng bên ai và dù em có một quá khứ quá vĩ đại thì có là gì khi anh mới là hiện tại. Anh sẽ làm được những thứ mà quá khứ quyền năng có muốn cũng không làm được. 
 
Những gì đã qua hãy để chúng lao đi, hãy cho bản thân thêm một lần nữa học yêu thương, có được không?  

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

Nơi đâu là cuối con đường?


Em đã từng hứa đi cùng anh đến tận cuối con đường? Nhưng nơi đâu là cuối con đường hả em?

Em đã từng hứa đi cùng anh đến tận cuối con đường.

Nhưng ta chẳng nói rõ nơi đâu là cuối con đường… Có lẽ giới hạn của mỗi chúng ta đều khác nhau. Và em dừng lại…

Con đường của anh lại quá dài nên anh mải miết đi đến cùng dù đã không còn em bên cạnh.
 
Em đã từng hứa đi cùng anh đến bến bờ hạnh phúc...
 
Nhưng ta chẳng thể nào định nghĩa được hạnh phúc là gì… Có lẽ suy nghĩ của mỗi chúng ta đều khác nhau.

Nên em đã buông tay khi con thuyền vừa cập bến - bến bờ của riêng em.
 
Còn với anh đó chỉ là hòn đảo hoang, chỉ là điểm tạm nghỉ chứ chưa phải là bến bờ - nơi con thuyền cần đến.
Vì chúng ta là những con người khác nhau nên giới hạn được đặt ra đều khác nhau.
 
Và  ta cũng chưa từng lắng nghe những giới hạn đó để biết đâu là điểm dừng hợp lí và mãi mãi.
 
Chúng ta đều yêu nhau nhưng suy cho cùng chúng ta yêu bản thân mình hơn.
 
Nơi đâu là cuối con đường? 1
 
Chúng ta sợ người kia chạm vào những chừng mực giới hạn trong ta, sợ họ thay đổi khiến ta chênh vênh và nếu như họ có bỏ đi ta không còn giữ nổi mình, ta không còn nhận ra mình và ta lạc bước.
 
Chúng ta e sợ nên ta giấu thật kĩ những giới hạn đó trong im lặng?
 
Nhưng nào ngờ chính những điều đó đã làm ta chia lìa đôi đường.
 
Và vì những lặng im chưa nói ấy nên ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sai mà chỉ hoàn toàn nghĩ người kia sai.
Phải chi có lúc ngồi nghe nhau nói, đặt tay mình trong tay người kia, nhìn sâu vào đôi mắt để hiểu những điều tận sâu thẳm.
 
Nhưng cũng chỉ vì ta yêu bản thân mình hơn cả nên ta nóng nảy, giận dữ và bỏ mặc tất cả. Ta không cần nghe giải thích.
 
Cũng chỉ vì ta yêu bản thân mình hơn nên ta làm mọi cách dể kéo hạnh phúc về bên ta, kéo người về bên ta bằng những nông nổi và ngu ngơ nhất. 
 
Ta vẫn hay dùng những suy nghĩ của mình để áp đặt vào người khác, nên cứ lẩn quẩn đuổi bắt vòng quanh.
Ta vẫn không hiểu nhau sau những năm dài.
 
Đường về đã heo may cỏ hoa. Anh thẫn thờ nhận ra những bồng bột đã qua. Nắng vẫn chiếu trên con đường xưa vẹn nguyên tình đầu.
 
Em không hiểu nhưng em vẫn đi con đường mới…
 
Anh không hiểu, anh ngây ngô đợi chờ….mà chẳng biết bao giờ?
 
Em lại về…
 
Ngày xưa anh yêu bản thân mình hơn nên đã sợ mất em...
 
Bây giờ anh vẫn yêu bản thân mình hơn nên vẫn đợi em về…
 
Nơi đâu là cuối con đường của em, của chúng ta…

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

Nếu em đã yêu thật lòng...


Bao kí ức lại ùa về, chàng ca sĩ Trade Mark cứ chầm chậm hát bên tai tôi. Khi nước mắt chưa kịp trào ra thì tôi đã nhận thấy thứ ánh sáng trắng lóe lên từ phía sau.

Xe chúng tôi đang đi trên đỉnh đèo gì đấy mà tôi cũng không rõ nữa. Nhưng ngay phía dưới dốc đèo, Mai Châu hiện ra trong mắt tôi là một thung lũng xanh rờn cây lá, đồng lúa và những nếp nhà sàn đều tăm tắp. Tôi tự mỉm cười với mình. Thật là tuyệt khi tôi quyết định đến nơi đây.
Nghĩ lại những gì vừa xảy ra. Tôi cũng không tin nổi là mình có thể làm được. Tôi cãi nhau với Nguyên. Cách đây một tháng. Nguyên nói để cho tôi thời gian bình tĩnh lại thì chúng tôi sẽ nói chuyện. Thái độ thờ ơ của anh làm tôi tức điên. Tôi nói lời chia tay sau n lần chia tay tập dượt trước đó. Thật không muốn nhớ đến tôi của những ngày sau đó. Cô đơn, hoang mang. Có lúc tôi thấy nhớ anh kinh khủng. Nhưng tất cả đã không còn như những gì tôi mong đợi nữa. Quyết định quên anh. Lần đầu tiên tôi hiểu nó lại khó đến vậy. Làm việc gì tôi cũng nghĩ tới anh, tưởng tượng xem anh sẽ nói tôi ngốc thế nào khi biết tôi làm sai gì đó, xem anh sẽ làm gì để sửa lại lỗi sai ấy cho tôi. Tôi không thể không nhớ về anh được. Xung quanh tôi, chỗ nào cũng thấy kí ức về anh.
Hà Nội ngột ngạt với những ngày nắng gắt. Tôi thấy sợ cái nỗi cô đơn trong thành phố này. Thứ năm, tôi quyết định sẽ đi đâu đó 2 ngày cuối tuần. Lên facebook, tình cờ thấy được những tấm ảnh của bọn bạn cũ ở Mai Châu, Hòa Bình. Lên google search, và tôi nghĩ nhất định mình phải đến đây. Nhanh chóng tìm xe, phá khóa luôn cái hộp tiết kiệm để đủ tiền cho chuyến đi điên rồ của mình. Tôi ko đặt theo tour, tôi thích cái cảm giác tự mình lang thang hơn. Và sau hơn 3h trên xe, cuối cùng tôi cũng đặt chân đến nơi ấy. Thung lũng xinh đẹp này đón tôi bằng những tia nắng vàng nhẹ. Khác hẳn với cái nắng như thiêu đốt người ta của Hà Nội những ngày này. 
Nếu em đã yêu thật lòng... 1
Để đồ trong phòng tôi đeo chiếc túi nhỏ ra ngoài. Không khí nơi đây khiến người ta thật dễ chịu. TRước mắt tôi bây giờ là những thửa ruộng xanh rì. Kiếm một chỗ có thể ngồi cạnh đấy, đeo tai nghe lên:
“You played with my heart
You played with my mind
But I mis you finally
Right from the start
My love made me blind
But I miss you finally...”
Giai điệu tha thiết của bài hát Miss you finally lại vang lên. Tôi thật hối hận khi đã mượn cái ipod của con bạn quá. Tôi nhớ Nguyên. Không biết giờ này anh đang ở đâu? Làm gì? Anh có từng nhớ tôi đến thế không? Anh là lí do chính đưa tôi đến với nơi đây. Tôi muốn trốn hình ảnh của anh hay là tìm lại chính bản thân mình, tôi cũng không rõ nữa.
Bao kí ức lại ùa về, chàng ca sĩ Trade Mark cứ chầm chậm hát bên tai tôi. Khi nước mắt chưa kịp trào ra thì tôi đã nhận thấy thứ ánh sáng trắng lóe lên từ phía sau. Quay đầu lại, là một anh chàng đang cầm trên tay chiếc máy ảnh. Tôi thề là lúc ấy trông tôi phải buồn cười lắm thì anh ta mới hơi ngạc nhiên khi bỏ máy ảnh xuống nhìn tôi. Tôi không lên tiếng hỏi, chỉ nhìn anh ta rồi quay đi. Lí trí tôi nói rằng tâm trạng hiện giờ không thích hợp để nói chuyện với bất kì ai. Tôi nghe thấy giọng nói ngay đằng sau tôi
-Này cô nhóc, sao em không thắc mắc là tôi làm gì?
-Vậy anh đang làm gì?-Tôi thờ ơ hỏi
-Em cho tôi địa chỉ mail, tôi sẽ gửi ảnh cho em. Trông nó khá thú vị đấy. Em sẽ thích cho coi.-Anh ta mỉm cười và nói với tôi như vậy
-Không cần đâu.
Tôi buông một câu rồi cởi giày đi xuống bờ ruộng. Tự dưng tôi muốn biết cái cảm giác đi chân đất xuống đấy. Bỏ mặc anh ta, tôi bước từng bước thật chậm xuống đó. Nhưng không dễ như tôi tưởng, đất trơn và điều tôi không muốn đã xảy ra, tôi trượt chân ngã ngay xuống đấy. Bẩn hết quần áo, đau thì ít mà tủi thân thì nhiều, tôi òa khóc. Tại sao những chuyện tồi tệ luôn xảy đến với tôi như thế. Bỗng nhiên có một bàn tay giơ trước mặt tôi, ngẩng đầu lên thì vẫn là anh ta. Nụ cười đáng ghét ấy làm tôi nhận thức được bộ dạng lúc này của mình. Tự chống tay đứng dậy, đi thẳng về khách sạn.
Lang thang buổi chiều ở đây cho ngta một cảm giác thích thú lạ. Tôi ghé vào một cửa hàng bán đồ lưu niệm, cả những bộ quần áo dân tộc nơi đây. Mất 20k để tôi có thể giống một người con gái nơi đây trong vài phút. Lần đầu tiên tôi thấy ghét cái tính hay quên của mình đến vậy khi lên tới đây rồi mới phát hiện ra chỉ mang dây sạc mà quên mang máy ảnh. Nhìn kĩ mình trong gương để lưu lại hình ảnh đấy. Mỉm cười với chính mình khi nhận ra mình “già rồi”.
“Này mùa đông ơi xin hãy làm uyết rơi để giăng lối em anh về
Này mùa đông ơi xin hãy dừng trốn đây, để em biết anh cần em..”
Thích thú nghe lại lời “Nơi tình yêu bắt đầu” của (theo cách gọi của riêng tôi) chàng hoàng tử trong lòng tôi Bùi Anh Tuấn. Sau khi xem The voice tôi thích mê anh chàng đẹp trai này, nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần bài hát kia. Tò mò với người có cùng sở thích như mình tôi ngó đầu ra xem. Thật không ngờ lại là anh ta. Chắc hẳn cũng bất ngờ không kém anh ta nhìn tôi phá lên cười. Tôi lườm xéo anh ta một cái. Thế là từ lúc ấy dù bất đắc dĩ tôi với anh ta vẫn đi cùng đường. Dừng chân ở một nhà sàn, phong tục nơi đây thật lạ. Khác tham quan phải rửa múc nước rửa chân rồi mới bước lên nhà. Kiến trúc, cách sắp xếp những đồ vật trong ngôi nhà làm tôi hứng thú. 
                                                                 Nếu em đã yêu thật lòng... 2
Khi trời bắt đầu tối, khi tôi định về khách sạn thì anh ta nói.
-Em có muốn tham gia đốt lửa trại cùng chúng tôi không?
Nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, tôi cứ nghĩ mình sã từ chối nhưng không. Tôi muốn xem anh ta định làm gì. Dù sao anh ta cũng ở khách sạn ngay bên cạnh.
Huy, đó là tên anh chàng lạ mặt tôi mới quen chưa đầy một ngày. Huy hơn tôi 2 tuổi và đang trong chuyến du lịch 2 ngày cùng công ty anh. Lúc anh hỏi tôi tên gì tôi đáp gọn lỏn
-Trà.
Anh bật cười và hỏi
-Có phải em luôn nói trống không thế với người hơn tuổi không? 
Câu hỏi của anh làm tôi nhớ Nguyên, anh cũng luôn xoa đầu và thấy bất lực khi nói tôi hư. Lúc nào cũng “phụng phịu” khi tôi tự làm theo ý mình nhưng không bao giờ trách tôi.
-Em còn cứng đầu hơn người yêu tôi - Bất chợt Huy nói thêm
Tôi hơi bất ngờ rồi phá lên cười. Huy ngạc nhiên hỏi:
-Em cười cái gì? Đừng nói với tôi rằng vì vụ sáng nay mà em nghĩ tôi có ý đồ gì với em đó nhé.
-Hơi xấu hổ nhưng đúng là thế đấy
Nói xong tôi vẫn không ngừng cười. Huy gãi đầu
-Trời ơi mang tiếng tôi quá. Mà em cũng thật kì lạ. Xấu hổ mà lại vui đến thế.
Rồi Huy kể cho tôi nghe về người yêu của anh, xinh xắn, giỏi giang. Anh và cô ấy vừa cãi nhau to cách đây 2 ngày. Ngay sau đó anh có một chuyến đi lên đây cùng công ty.Tôi thắc mắc hỏi anh.
-Sao anh không xin lỗi, thuyết phục cô ấy
-Anh muốn để cho cô ấy có thời gian suy nghĩ, bình tĩnh trở lại.
Giật mình, sao câu nói này nghe quen đến vậy chứ.
-Tại sao tất cả con trai các anh luôn lấy lí do ấy chứ?
Anh hơi ngạc nhiên nhưng rồi hỏi lại tôi
-Có phải con gái bọn em đều thích nói lời chia tay không?
Nếu em đã yêu thật lòng... 3
Tôi im lặng, không biết trả lời thế nào nữa. Huy nói với con trai khi để người con gái mình yêu buồn, suy nghĩ thì đó là một thất bại. Nên để cả hai có thời gian để suy nghĩ tìm đúng hướng đi cho mình để sau này không hối hận nữa. Tôi hỏi lại Huy.
-Anh có biết nếu làm thế cô ấy sẽ nghĩ anh không yêu cô ấy không?
-Thế mới nói con gái bọn em ngốc. Yêu một người không phải là dễ. Và thật sự là khó để quên một người mình đã từng yêu. Không hỏi thăm, không liên lạc không phải là cậu ấy không quan tâm tới em. Có lúc cậu ấy cũng cảm thấy trống rỗng không biết làm thế nào chứ.
Tôi cứ ngồi im nghe anh nói. Những suy nghĩ của những người con trai đang yêu. Tôi hỏi anh:
-Có phải tất cả con trai đều nghĩ thế ko??
-Anh ko biết. Nhưng nếu cậu ấy yêu em thật lòng, cậu ấy sẽ thấy buồn giống em.
Nghe anh nói xong, tôi bật dậy chạy về phía khách sạn. Anh gọi với theo
-Đi đâu vậy? sắp đốt lửa rồi. 
Tôi chỉ kịp quay lại vẫy tay chào anh, chàng trai xa lạ tốt bụng. Tôi muốn về khách sạn lấy đt gọi cho Nguyên ngay.
Vì tôi thấy nhớ anh, vì tôi muốn trở lại thành phố ngay để ôm chầm lấy người con trai tôi yêu và vì tôi tin... anh yêu tôi thật lòng.

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

Có những ngày em chẳng yêu anh...


Là những ngày... khi anh nói lời yêu cũng trở thành một câu cửa miệng, và em cũng trở nên quá quen thuộc, để cái ôm em cũng trở thành quán tính, và hơi thở cũng không mang điều mới mẻ...

Một tuần có 7 ngày, một tháng có 30, đôi khi là 31. Và con số đó của một năm là 365, chúng ta đã ở bên nhau bao lâu lần 365 ngày rồi em nhỉ. Nhưng, anh biết ....không phải ngày nào... em cũng yêu anh!
 
Có những ngày em chẳng yêu anh... Là khi anh ghét em mặc những chiếc áo gypsy rườm rà, những chiếc mini-skirt điệu đà, những đôi giầy búp bê. Anh bắt em mặc những chiếc áo sơmi phẳng lì cổ cao, những chiếc áo không họa tiết cầu kỳ. Anh để mặc em với cái nhìn tiếc nuối vào tủ quần áo, với một phong cách chẳng phải là em....
 
Để có những ngày em điểm phấn tô son lại, mặc một chiếc váy có nút điệu đà, xỏ một đôi giày kiểu cách. Em bước ra đường một mình. Em phóng xe một mình, mỉm cười nhìn mọi người. Và... những ngày như thế... anh biết em chẳng yêu anh...
 
Có những ngày em chẳng yêu anh... Khi anh hững hờ những câu chuyện, những lời tâm sự. Anh để mặc em nói một mình, anh sẽ chẳng hiểu gì cả, rồi hỏi đi hỏi lại, hoặc sẽ trả lời qua loa, đại khái ậm ừ "Ờ, thôi, kệ đi".
 
Để có ngày, với những câu chuyện, em chẳng buồn kể anh nghe, em sẽ tìm bạn nói chuyện, để có người cùng cười xòa thích thú, cùng lo lắng, cùng chia sẻ với em... Và anh nhận ra rằng... em chẳng yêu anh... những ngày như thế...
 
Là những ngày... khi anh nói lời yêu cũng trở thành một câu cửa miệng, và em cũng trở nên quá quen thuộc, để anh đến gặp em như một nhiệm vụ, để cái ôm em cũng trở thành quán tính, và hơi thở cũng không mang điều mới mẻ. Rồi bờ vai anh không còn là nơi lý tưởng, những cái xiết tay cũng trở nên hờ hững....Và những lúc đó, anh chắc rằng em chẳng yêu anh....
 
Có những ngày em chẳng yêu anh... 1
 
Là những ngày, những nỗi buồn em chẳng nhớ đến anh, Là những khó khăn em chẳng cần anh giúp đỡ, để không phải được anh bao bọc :"Em muốn mình tự lập và trưởng thành hơn", mặc dù điều anh muốn là được chia sẻ vào bảo bọc em. !!??
 
Có những ngày như thế...anh biết em chẳng yêu anh! Khi anh ném vào em những câu nói trong cơn tức giận, như những con sóng dữ dội đập vào bờ cát trắng, và những hành động đã trở thành ám ảnh, để em chỉ biết dùng những giọt nước mắt xoa dịu vết thương lòng. Để có những bí mật đã hóa thành đá và trở thành địa ngục bên trong.
 
Nhưng... những ngày như thế... anh chẳng phải là anh cũng bởi vì, Em chẳng còn yêu Anh !
 
Có một ngày em không yêu anh
Em trở về nơi xa với chiếc áo anh chưa tìm thấy
Có một ngày em cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác
Những nỗi buồn của mùa mưa khác
Những buồn vui anh không có bao giờ
 
Ngày em không yêu anh

Em tràn ngập niềm vui rời xa căn nhà cũ
Chiếc áo sờn vai em đã thay bằng màu áo khác

Ngày ấy anh bắt đầu bằng bước chân của ngày quên em
....

Anh đã là một chàng trai với màu tóc khác

Riêng năm tháng cuộc đời vẫn như ngày xưa .

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Những câu nói thông dụng trong tiếng Anh


1. After you.: 
Mời ngài trước.
Là câu nói khách sáo, dùng khi ra/ vào cửa, lên xe,…
2. I just couldn’t help it. Tôi không kiềm chế được / Tôi không nhịn nổi…
Câu nói hay ho này dùng trong những trường hợp nào?
eg: I was deeply
moved by the film and I cried and cried. I just couldn’t help it.
3. Don’t take it to heart. Đừng để bụng/ Đừn
g bận tâm
eg: This test isn’t that important. Don’t take it to heart.
4. We’d better be off. Chúng ta nên đi thôi
It’s getting late. We’d better be off .
5.Let’s face it. Hãy đối mặt đi / Cần đối mặt với hiện thực
Thường cho thấy người nói không muốn né tránh khó khăn.
eg: I know it’s a difficult situation. Let’s face it, OK?
6. Let’s get started. Bắt đầu làm thôi
Nói khi khuyên bảo: Don’t just talk. Let’s get started.
7. I’m really dead. Tôi mệt chết đi được
Nói ra cảm nhận của mình: After all that work, I’m really dead.
8. I’ve done my best. Tôi cố hết sức rồi
9. Is that so? Thật thế sao? / Thế á?
Biểu thị sự kinh ngạc, nghi ngờ của người nghe
10. Don’t play games with me! Đừng có giỡn với tôi.
11. I don’t know for sure. Tôi cũng không chắc
Stranger: Could you tell me how to get to the town hall?
Tom: I don’t know for sure. Maybe you could ask the policeman over there.
12. I’m not going to kid you.
Tôi đâu có đùa với anh
Karin: You quit the job? You are kidding.
Jack: I’m not going to kid you. I’m serious.
13. That’s something.
Quá tốt rồi / Giỏi lắm
A: I’m granted a full scholarship for this semester.
B: Congratulations. That’s something.
14. Brilliant idea!
Ý kiến hay! / Thông minh đấy!
15. Do you really mean it?
Nói thật đấy à?

Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012

Nữ cự giải - Ánh nắng mặt trời...


♥ Tính cách nhẹ nhàng, chu toàn và thấu đáo.
Cự giải như thứ ánh nắng ban mai, vào sáng sớm, tràn đầy sức sống mà dịu nhẹ, mang cho người ta cảm giác thoải mái dễ chịu lạ thường.
Người ta nhìn vào cự giải thấy họ sao mà hòa đồng và thân thiện đến thế, tiếp xúc rồi muốn tiếp xúc hoài, sao mà đáng quý thế, đáng yêu thế
Nhưng
Không phải ai cũng biết trân trọng những tia nắng sớm, tận hưởng ấm áp mà nắng sớm mang lại!!!

♥ Tính cách bộc lộ chút gì gắt gỏng, khó tính =.=” tự xỉ vả bản thân
Cái ánh nắng ban mai dịu nhẹ không còn, mặt trời lên cao và nắng gay gắt thể hiện bản chất <maybe :))> thứ nắng này khó chịu, gây nóng bức,…
Người ta bắt đầu không thích, không thích cái mè nheo, không thích cái sự tức giận, không thích tính hay cáu gắt tùm lum… những điểm xấu được phơi bày hết, đúng là không dễ ưa như hồi đầu :)))
Nhưng vẫn còn số ít người thích vui đùa trong nắng gắt, có khi còn là thách thức sự gắt gỏng ấy @@ <thiêu rụi luôn :D>
Nhưng
Những khi nắng trốn sau mây, ẩn sau cầu vồng, người ta lại chẳng để ý hay quan tâm!!!

♥ Tính cách lại trở về cái vẻ ngoan hiền, nhưng có chút gì đó nhu mì lại đầy quyến rũ !!!
Nắng tắt, nhưng nó không tắt hẳn, nó tạo nên cái hoàng hôn diệu ảo ♥ thứ nắng yếu ớt, tưởng chừng sắp tắt ngấm rồi nhưng nó vẫn tỏa sáng với những-gì-còn-sót-lại :) nhưng như thế lại đẹp, Ngắm hoàng hôn trên biển thì còn gì tuyệt hơn!!! Nhưng chiều cũng gợi buồn…
Người ta thấy nó trở lại cái vẻ dịu dàng, có gì đó nữ tính và cực kì trâm tư đầy suy nghĩ… phải nói là hấp dẫn và quyến rũ đấy chứ :P
Nhưng
Không ai nhận ra cái nỗi buồn man mát sao ?/?

♥ Đầy hi sinh, thăm thẳm và bí ẩn *.*
Đêm về, tưởng chừng nắng hết, nhưng ánh trăng kia là gì? Nó không là nắng nhưng lại là nắng đấy thôi! Màn đêm huyền bí, ánh trăng còn huyền bí hơn :) che lấp tất cả, bao tâm tư, tình cảm, suy nghĩ trải ra cả bầu trời đấy thôi nhưng nào ai nhìn thấy mà hiểu cho…
Người ta không nhận ra nó là ánh nắng kia, người ta thấy ánh trăng quá đẹp – dù tròn dù khuyết nó vẫn đem lại cho người ta những ấn tượng sâu sắc, khi ánh trăng biến mất người ta thấy nhớ nó :P
Dù chăng người ta biết nó là nắng kia nhưng giờ muốn khám phá cũng không làm được gì nữa….bất lực :)
…nắng tự biến mình thành người khác, sống cuộc sống khác, cuộc sống huyền bí che chở cho nội tâm nắng :)
Dù vậy
Vẫn rất muốn có 1 người thấu hiểu!!!

♥♥♥
Chút tản mạn buổi tối
Nữ cự giải như nắng mặt trời
Có gay gắt – có dịu dàng
Biến động không ngừng
Tưởng chừng mạnh mẽ nhưng lại rất dễ tổn thương

Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

Sóng - Xuân Quỳnh



I.Cảm nhận chung:
1.Về nhà thơ Xuân Quỳnh:
-Cuộc đời Xuân Quỳnh: Hành trình cuộc đời Xuân Quỳnh là con đường chất chứa nhiều bất hạnh. Ngay từ khi còn trẻ, XQ đã phải trải qua vô vàn những biến cố dữ dội, những mất mát, đau thương tột cùng: chị mồ côi mẹ từ nhỏ. Mất mát này đã ám ảnh XQ trên suốt hành trình cuộc đời và trở thành nỗi mặc cảm về thân phận côi cút, bơ vơ, cô đơn của chị. Trắc trở tiếp theo của XQ kad những mất mát, đổ vỡ trong tình yêu và hạnh phúc gia đình. Điểm cuối trong cuộc đời người phụ nữ này được đánh dấu bằng bi kịch thương tâm, đó là cái chết trong môt vụ tai nạn ô tô.
-Tâm hồn,con người Xuân Quỳnh: trong con người Xuân Quỳnh, yếu tố cá tính hòa trong phẩm chất của người phụ nữ. Mặc dù sẵn mang trong mình phẩm chất của một nhà thơ tài hoa, sắc sảo nhưng Xuân Quỳnh vẫn là một tâm hồn người phụ nữ Việt Nam điển hình, giàu đức hi sinh, đôn hậu và vị tha. Dường như XQ luôn cố nén lại những cá tính, tài hoa, sắc sảo để trở thành một người phụ nữ dung dị, bình thường, khiêm nhường, chân chất trong cuộc sống bộn bề và để thực hiện thiên chức của một người phụ nữ  bình thường mà chị luôn luôn nhận thức trong tâm hồn và trong thơ. Phẩm chất đôn hậu, giàu lòng hi sinh của XQ thể hiện trong ứng xử tình cảm với mọi người, nhất là đối với chồng con. XQ là người phụ nữ luôn khao khát  được yêu. Khi bộc lộ khát vọng tình yêu, XQ luôn hướng tới mái ấm hạnh phúc gia đình. Trong gia đình, đối với Lưu Quang Vũ, XQ không chỉ là người yêu, người vợ mà còn là người chị, người mẹ. Bàn tay XQ luôn có ý thức chắt chiu, góp nhặt, gìn giữ và bun trồng cho cây hạnh phúc bằng tất cả tình yêu thương. Tình yêu thương này vừa rất nồng ấm, vừa rất chân thành.
-Thơ Xuân Quỳnh: “Xuân Quỳnh là người phụ nữ yêu và làm thơ” (Đoàn Hương)
XQ yêu để làm thơ và làm thơ để yêu. Cuộc đời XQ là thơ ca và tình yêu.Thơ XQ là bản lý lịch của tâm hồn người phụ nữ bình dị này. Thơ XQ, từ tứ, hứng đến hình tượng và ngôn ngữ đều có đặc điểm là dung dị, tự nhiên, chân thành. Đó là tiếng nói bật lên tự trong tâm hồn, tự trong đáy lòng, tự trái  tim.
      Khi còn trẻ, thơ XQ hồn nhiên nhưng cũng đã nghẹn ngào, dự cảm, âu lo, khắc khoải. Khi là người phụ nữ từng trải, thơ XQ là tiếng nói nhận thức  về chính mình, về thân phận. Nhưng dù ở thời điểm nào, dù còn trẻ trung, sôi nổi, bồng bột hay đã chin chắn, từng trải, thơ XQ vẫn là khát vọng cháy bỏng về tình yêu.XQ viết Sóng trước hết là để nói lên khát vọng tình yêu của mình và nói hộ cho bao người con gái khác những cung bậc cảm xúc, những quy luật tâm lý người con gái khi yêu.
    Bài thơ có hai hình tượng là sóng và em nhưng lại chỉ có một nhân vật trữ tình là người con gái khi yêu. Sóng và em trong kết cấu song song đi bên cạnh nhau, soi chiếu cho nhau để nói lên những cung bậc cảm xúc tình yêu. Bài thơ là một dòng cảm xúc tuôn trào với những tiếng nói tâm tình của một tâm hồn đang yêu khi sôi nổi, say đắm, em, bay bổng, khi lắng sâu da diết, khắc khoải.
II.Phân tích:
1.Khát vọng tình yêu:
                                                  Dữ dội và dịu êm
                                                  Ồn ào và lặng lẽ
    Trong hai câu thơ mở đầu, XQ đã tạo nên mối quan hệ tiểu đối qua cách ngắt nhịp 2/2. Qua nghệ thuật tiểu đối này, ta cảm nhận được sự tương phản những đặc tính của sóng. Tuy nhiên, ở câu thơ này, XQ sử dụng liên từ và là để tạo ra được sự thống nhất giữa các mặt đối lập, giữa hình tượng sóng cũng như ý nghĩa ẩn dụ của tâm hồn em khi yêu. Nhà thơ miêu tả những đặc tính đối  nghịch mà hài hòa của con sóng để nói lên những cung bậc cảm xúc trùng phức trong tâm hồn người con gái khi yêu. Qua hai câu thơ này, XQ nói lên trạng thái cảm xúc vừa nồng nàn, mãnh liệt, cháy bỏng, vừa dịu dàng, ý nhị, lắng sâu. Như vậy, ngay khi đọc hai câu thơ đầu ta có thể hình dung đc bản lý lịch tình yêu của người con gái.
-Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
     Sông và bể : những đối tượng miền không gian mà con sóng trú ngụ. Đó cũng là hai hình ảnh đối lập. Một bên là không gian nhỏ hẹp, một bên là không gian rộng lớn , bao la.
   Con sóng không chịu khuôn mình trong không gian dòng sông nhỏ hẹp mà đã vương mình ra miền không gian biển khơi rộng lớn. Bởi lẽ dòng sông không hiểu nổi con sóng và chỉ đến với biển khơi con sóng mới  được thỏa mãn mọi khát vọng. Hình tượng con sóng có ý nghĩa ẩn dụ là khát vọng yêu thương lớn lao của tâm hồn người. Đó là tình yêu của sự chân thành và sự thủy chung, một tình yêu hết mình, hiến dâng trọn vẹn. Hình ảnh con sóng là ẩn dụ cho khát vọng được người yêu hiểu mình và hiểu người mình yêu. Khi đến với tình yêu, bản chất tâm hồn người là khao khát đc ngươi yêu hiểu mình và hiểu người mình yêu.
- Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau cũng thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ
   Hình tượng con sóng được miêu tả ở hai chiều không gian, quá khứ sâu thẳm và tương lai xa vời. Trong dòng chảy bất tận này, con sóng muôn đời miên man vỗ đập trong không gian biển khơi bao la. Đó là quy luật tự nhiên. Hình tượng con sóng trong dòng thời gian là ẩn dụ cho khát vọng yêu thường trực trong tâm hồn tuổi trẻ và đây chính là quy luật của loài người. Cũng trong con sóng miên man vỗ đập ngoài biển khơi, trái tim trong lồng ngực tuổi trẻ mãi mãi thao thức về nhịp yêu thương nồng nàn cháy bỏng đam mê. Ở đây, XQ đã đồng nhất một hiện tượng tâm lý với một quy luật thiên nhiên để khẳng định cho khát vọng tình yêu vĩnh cửu của trái tim, tâm hồn tuổi trẻ. Theo truyền thuyết tôn chúa giáo, khi những con người đầu tiên là Adam và Eva xuất hiện thì tình yêu đã đến với trần gian và kể từ đó, tình yêu song hành với sự tồn tại của loài người và làm nên sự sống vĩnh hằng của nhân loại.
2.Ý thức khảo luận cội nguồn tình yêu: khổ 3
   Ở khổ thơ này, con người đang soi mình vào biển khơi,vào sóng để tìm hiểu cội nguồn tình yêu. Giọng thơ đang tha thiết, đắm say bỗng kết lắng lại thành suy tư sâu lắng:
Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau
   XQ đã đặt ra những câu hỏi nằm trong hệ suy luận để giải thích cội nguồn các hiện tượng tự nhiên. Có câu hỏi trả lời đc, có câu hòi không thể trả lời đc bởi lẽ sức mạnh của con người là nhận thức nhưng nhận thức của con người chỉ có giới hạn. Từ việc nhận thức về cội nguồn các hiện tượng tự nhiên, nhà thơ đã liên hệ với khát vọng nhận thức cội nguồn tình yêu. Ở đây con người đã bất lực, không giải thích nổi các hiện tượng tự nhiên. Trước câu hỏi này, XQ đã thú nhận hồn nhiên, chân thành : Em cũng không biết nữa. Trước câu hỏi này, không ít nhà thơ đã từng thú nhận sự bất lực. Xuân Diệu, ông hoàng của thơ tình, người đã viết bộ từ điển bách khoa toàn thư về tình yêu đã thú nhận:
Làm sao cắt nghĩa được tình yêu?
   Con người càng không thể dùng lý trí để làm hiểu cội nguồn của tình yêu. Tuy nhiên, ngay khi thứ nhận sự bất lực, nhà thơ đã tìm ra câu trả lời cho câu hỏi: khi nào ta yêu nhau. Đó là câu trả lời hồn nhiên mà xác đáng. Cội nguồn của tình yêu được giải thích đơn giản là bắt đầu từ anh và em, từ sự hòa cảm, đồng điệu của hai trái tim, hai tâm hồn.
3.Nỗi nhớ, niềm tin và lòng chung thủy:
-Khi yêu và xa cách, nỗi nhớ sẽ là nhịp cầu nối liền mọi khoảng cách không gian, thời gian. Nỗi nhớ là cung bậc cảm xúc đẹp nhất của tình yêu, nỗi nhớ là phép thử, là thước đo của tình yêu.
   XQ biểu hiện nỗi nhớ trước hết qua hình tượng con sóng. Ở khổ thơ này, con sóng được miêu tả ở cả chiều sâu  và bề rộng: Con sóng dưới lòng sâu-con sóng trên mặt nước, đó là ẩn dụ cho nỗi nhớ trong lòng em, vừa da diết khắc khoải, vừa mênh mang, vời vợi,, con sóng là một sự thao thức mòn mỏi. Câu thơ này gợi cho chúng ta nhớ tới lời ca dao xưa:
Mắt thương nhớ ai
Mắt ngủ không yên
    Nỗi nhớ không chỉ được XQ biểu hiện qua ẩn dụ con sóng mà còn được em tự giãi bày, bộc lộ qua tiếng nói trữ tình:
Lòng em nhớ tới anh
Cả trong mơ còn thức
XQ đã đồng hiện ý thức, tiềm thức vào trong vô thức. Nỗi nhớ không chỉ hiện diện trong ý thức, tiềm thức mà còn đi cả vào trong vô thức. Phép đông hiện này giúp cho ta cảm nhận được nỗi nhớ choán đầy tâm hồn người con gái. Nỗi nhớ chuyển hóa thành nỗi ám ảnh và là cung bậc cảm xúc thường trực trong tâm hồn người con gái. Cung bậc cảm xúc nhớ thương trong tâm hồn người con gái có bản sắc riêng.
So sánh: Xuân Diệu cường điệu hóa nỗi nhớ:
Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! em ơi!
Nguyễn Bính tượng hình hóa nỗi nhớ:
Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông
Một người chin nhớ, mười mong một người.
   Cũng như bản tính của mình, cung bậc cảm xúc nhớ thương trong tâm hòn người con trai mãnh liệt, mạnh mẽ, dữ dội. Những nhớ thương đó được thổ lộ bằng những lời trực tiếp, cháy bỏng nồng nàn, có khi là những lời gào thét. Trái lại, cung bậc cảm xúc nhớ thương trong tâm hồn người con gái ý nhị, lắng sâu, người con gái thổ lộ nỗi nhớ bằng những lời thủ thỉ, tâm tình tha thiết:
Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương

    Nỗi nhớ là một thứ kim chỉ nam cho trái tim người con gái đang yêu. Dù đi đâu về đâu, trái tim vẫn chỉ hướng về một phía, đó là nơi người cô yêu tha thiết.
-Phép liên tưởng trực tiếp giữa hai hình tượng sóng và em:
Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở
  XQ miêu tả hình tượng những con sóng vươn mình tới bến bờ dù phải trải qua muôn vàn cách trở để làm ẩn dụ cho niềm tin và lòng thủy chung của người con gái khi yêu và xa cách. Nỗi nhớ sẽ tạo ra niềm tin cho con người khi xa cách. Niềm tin lại làm nên lòng thủy chung. Dù đi đâu về đâu, dù ở phương trời nào, lòng em cũng hướng về một địa chỉ duy nhất là tình anh:
Hướng về anh – một phương
ð  XQ khẳng định vẻ đẹp và sức sống của tình yêu và vẻ đẹp phẩm chất của người con gái.
4.Niềm dự cảm đầy âu lo và tiếng nói tự ý thức về thân phận:
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
XQ viết Sóng là để nói hộ cho bao người con gái những cung bậc cảm xúc, những quy luật tâm lý trung phức. Tuy nhiên, trong Sóng, ta thấy XQ vẫn bộc lộ nỗi niềm riêng. Nếu ta ví sóng như một giai điệu trữ tình có âm hưởng chủ đạo là em, dào dạt say mê thì khổ thơ này lại là một nốt nhạc lặng buồn, lắng sâu, da diết, khắc khoải. Ngay trong khi đang bộc lộ khát vọng về tình yêu cháy bỏng nồng nàn, XQ vẫn dự cảm đầy lo âu và tự ý thức về thân phận :
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Hai câu thơ mở ra một quan hệ đối lập giữa cái hữu hạn với cái vô hạn. Quan hệ tương phản giữa cái hứu hạn của đời người với cái vô hạn của thời gian. Đến đây,giọng thơ XQ lắng lại để suy ngẫm thời gian đời người là hữu hạn trong thời gian vĩnh hằng. Ngay khi đang bộc lộ khát vọng về tình yêu, XQ đã có ý niệm về thời gian, suy ngẫm về sự ngắn ngủi của đời trong thời gian vĩnh hằng để nói lên dự cảm đầy âu lo. Thời gian chảy trôi sẽ hủy hoại tất cả, hủy hoại sự sống, vậy thời gian có hủy hoại tình yêu không?. Liệu khát vọng tình yêu có tồn tại mãi mãi?
     Đây là niềm dự cảm chất chứa âu lo của XQ về những bất trắc, những đổ vỡ, những mất mát của giá trị tinh thần.
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
 Hai câu thơ này là một sự đối lập giữa hai hình ảnh: nhỏ bé và rộng lớn. Sự đối lập giữa hai hình ảnh này là ẩn dụ cho thân phận con người. Số phận con người trôi nổi giữa dòng đời vô tận, thật nhỏ bé biết bao!. Đọc thơ XQ, ta thường hay bắt gặp những mô típ hình ảnh ẩn dụ: mây, hoa, cánh chuồn trong giông bão, là ẩn dụ cho thân phận XQ giữa cuộc đời. Cuộc đời XQ gặp nhiều mất mát, đổ vỡ và nhất là chị mồ côi mẹ từ nhỏ nên XQ luôn bị ám ảnh bời cảm giác côi cút, lẻ loi, vơ vơ.
5.Khát vọng vĩnh cửu hóa tình yêu:
Làm sao được tan ra
Thành trăm con 
sóng nhỉ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ.
 Đọc bài thơ Sóng, ta thấy có hai hình tượng nghệ thuật: sóng và em song song đi bên nhau, soi chiếu cho nhau. Đến khổ thơ cuối, sóng và em đã hợp nhất thành một để nói lên khát vọng về tình yêu vĩnh cửu.
   Khổ thơ cuối là ước nguyện của tâm hồn em được hóa thân thành muôn vàn con sóng, muôn đời được vỗ đập giữa biển khơi. Đây cũng chính là ước nguyện về một tình yêu bất tử. Đọc thơ XQ, ta thường được lắng nghe tiếng nói tâm tình, bộc lộ khát vọng tình yêu vĩnh cửu. Hơn một lần, XQ đã viết:
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt đời thường ai chẳng có
Biết ngừng đập khi cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh ngay cả khi chết đi rồi
Tự hát
Khi sự sống không còn nữa, trái tim sinh học của con người sẽ ngừng đập nhưng trái tim tình yên vẫn mãi vỗ đập nhịp yêu thương tha thiết. XQ không còn nữa nhưng trái tim yêu thương của chị vẫn vang đập trong những bài thơ chị để lại cho đời.

Mối tình thầm lặng của Lor-ca

Nhà thơ Garcia Lorca Mùa hè năm 1936, cả nước Tây Ban Nha sững lặng khi nghe tin người con thân yêu của mình – nhà thơ Garcia Lorca - hy sinh giữa lúc ông vừa tròn 38 tuổi.
Không có mộ phần riêng của ông. Không ai nhìn thấy thi thể ông – ông được chôn cất đâu đó trong một ngôi mộ chung với những nạn nhân khác của chế độ phát xít Franco. Ông đã trở thành một phần máu thịt của đất nước Tây Ban Nha, hương hồn ông đã hòa lẫn với sông núi Tây Ban Nha.
Toàn bộ cuộc đời Lorca gây ấn tượng như một mùa hè không thể nào quên, rực rỡ và chan hòa ánh nắng. Ông không bị săn đuổi, không bị truy nã, không phải giam mình trong ngục tối, nhưng cuộc đời ông có tất cả những gì mà một nhà thơ cần có.
Ông không chỉ đơn giản là người con xứng đáng của đất nước Tây Ban Nha, ông còn là tiếng nói, là niềm vui và nỗi buồn của đất nước mình. Nhờ có những vần thơ tài hoa mang đậm chất dân gian của ông mà người ta nghe thấy tiếng hoàng hôn than khóc ánh bình minh, tiếng đàn guitare cất lên xao xuyến, tiếng đôi thằn lằn thầm thì bên tảng đá ven sông, tiếng cát lạo xạo dưới chân cặp người yêu dạo bước bên nhau …
Cũng chính nhờ có thơ ông mà đất nước Tây Ban Nha hiện lên với chiều dài sâu thẳm của lịch sử, với những sắc màu độc đáo, nồng nhiệt, nhưng vẫn phảng phất đâu đó một nỗi buồn mênh mang trong tâm hồn.
Federico Garcia Lorca ra đời trong một gia đình có 4 người con. Mẹ ông chơi piano rất giỏi và ngay từ nhỏ ông đã học được nghệ thuật chơi đàn piano của mẹ. Còn guitare? Ai mà biết được ông học guitare ở đâu. Bởi lẽ, đối với người dân Tây Ban Nha thì loại nhạc cụ này tự nhiên hệt như hơi thở.
Hệt như nỗi buồn mênh mang mà bất kỳ người Tây Ban Nha nào cũng hấp thụ cùng sữa mẹ, hệt như tiếng hát ru con tha thiết mà cậu bé Lorca được những người phụ nữ láng giềng đôn hậu hát cho nghe. Về sau, nhà thơ Lorca nhiều lần phát biểu những suy ngẫm của mình về âm điệu các bài hát ru con dân gian. Ông nói rằng đã mấy trẻ em trên thế giới được đắm chìm vào giấc ngủ như đắm chìm vào thế giới mộng mơ như trẻ em Tây Ban Nha.
Năm 1914, Lorca vào học trường đại học Granada và bắt đầu nghiên cứu triết học, ngữ văn và pháp quyền. Năm 1918, ông cho xuất bản cuốn sách đầu tiên của ông - cuốn “Những phong cảnh và ấn tượng”.
Năm 1919, ông chuyển đến thủ đô Madrid để tiếp tục học tập tại một cơ sở được tổ chức theo kiểu các trường đại học tự do. Tại đây, số phận run rủi nhà thơ trẻ quen biết họa sĩ trẻ đầy tham vọng Salvador Dali và cô em gái của Dali là Anna-Maria. Tình bạn thắm thiết với Dali đã gây cảm hứng cho Lorca và giúp Lorca sáng tác được bài thơ nổi tiếng “Thơ tặng Salvador Dali”.
Còn về phần Anna-Maria thì Lorca cũng gắn bó với cô bằng một tình cảm đặc biệt. Nhiều năm về sau ông viết cho cô : “Anna-Maria yêu quý, người bạn gái yêu quý của tôi, tôi không biết do đâu mà tôi đủ can đảm viết thư cho em. Chắc hẳn em nghĩ rằng tôi đã quên em từ lâu. Không đâu. Ký ức tôi luôn luôn đấy ắp hình bóng em, những nụ cười của em. Trong ký ức của tôi, em mãi mãi là một trong những kỷ niệm êm đềm nhất”.
Lorca mơ ước có gia đình, và có con. Nhưng duyên phận không đến với họ. Anna-Maria nhiều lần nói rằng kết hôn với Lorca chẳng khác gì kết hôn với gió. Nhưng hiển nhiên là cô cũng không thể tìm được một người nào xứng đáng hơn. Mặc dù qua đời sau Lorca nhiều năm nhưng Anna-Maria không một lần lên xe hoa, phải chăng là vì tình cảm sâu nặng với Lorca?
Lorca luôn luôn gắn bó với quê hương Granada của ông. Tuy cuộc đời ông đầy sự kiện và bạn bè nhưng năm nào ông cũng về thăm Granada. Năm 1922, ông tổ chức tại đây ngày hội “Cante Hondo”, có nghĩa là “Giai điệu sâu xa”.
Ông lấy tên gọi như vậy có thể bởi vì đó là phong cách ca hát dân gian độc đáo với tiếng đàn guitare hòa theo, mà cũng có thể bởi vì gốc gác của phong cách ca hát này bắt nguồn từ quá khứ sâu thẳm mà người dân Tây Ban Nha chẳng còn ai nhớ nữa.
Sáng tác dân gian bao giờ cũng làm ông xúc động sâu sắc, bao giờ cũng là nguồn cảm hứng chủ đạo của thơ ông. Lorca cũng rất quan tâm đến sân khấu không chỉ với tư cách nhà viết kịch mà còn với tư cách đạo diễn.
Ông đòi hỏi sân khấu phải cách tân, phải thể hiện được những tư tưởng nhân đạo và tiến bộ. Năm 1932, ông thành lập nhà hát lưu động sinh viên “La Baraca” nhằm giới thiệu những kiệt tác của các tác giả cổ điển Tây Ban Nha như Cervantes và Lopez de Vega.
Với tính cách và tâm hồn như vậy, việc Lorca đến với cuộc đấu tranh chống áp bức là chuyện tất yếu. Năm 1936, ông và một số người cùng chí hướng, trong đó có nhà thơ cộng sản Alberti, thành lập “Liên đoàn trí thức chống phát xít”.
Ngày 16 tháng 7 năm đó, ông trở về Granada để dự hội Thánh Federico. Đó cũng là những ngày bùng lên cuộc nội chiến giữa các lực lượng dân chủ Tây Ban Nha với các lực lượng phản động của phát xít Franco. Trên đường đi, ông bị bọn dân vệ của Franco chặn bắt rồi xử bắn tại một nơi gần mảnh đất Granada thân yêu của ông vào một sáng tháng 8 năm 1936.

Ba câu chuyện của Steve Jobs


Thành thật mà nói, tôi thậm chí chưa bao giờ học đại học. Nhưng hôm nay tôi muốn chia sẻ với bạn ba câu chuyện từ cuộc sống của tôi, chỉ có vỏn vẹn như thế – 3 câu chuyện.

Câu chuyện đầu tiên: Kết nối điểm mốc
 
Nếu tôi không bỏ học, các máy tính cá nhân sẽ chẳng thể sở hữu các font chữ nghệ thuật như ngày nay….Tôi rời bỏ Reed College chỉ sau 6 tháng đầu nhập học, nhưng 18 tháng tiếp theo tôi mới chính thức đi khỏi đó. 18 tháng ngắn ngủi đã mang lại cho tôi những điểm mốc chẳng thể quên, và khẳng định niềm tin nghỉ học là đúng đắn.
 
Nghỉ học để tìm hướng đi riêng 6 tháng tại Reed, tôi không tìm ra câu trả lời mình sẽ làm gì với cuộc đời sau này, thậm chí chẳng tin rằng Reed sẽ giúp tôi trả lời câu hỏi đó. Tôi quyết định bỏ học sau khi tiêu hết số tiền bố mẹ dành dụm khi về hưu, và tin rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn.
 
Quyết định nghỉ học đồng nghĩa với việc tôi không có tiền thuê nhà và phải ngủ nhờ dưới sàn nhà trong phòng trọ của một người bạn. Tôi kiếm tiền mua đồ ăn bằng việc trả lại các chai Coca-cola, mỗi tuần tôi đi bộ 7 dặm để kiếm một bữa ngon tại Hare Krishna…
 
Thời đó, Reed là trường đại học duy nhất giới thiệu về nghệ thuật chữ viết đẹp. Do đã bỏ học nên tôi quyết định tham gia khóa học nghệ thuật này. Tôi học cách viết các chữ có nét ở chân, những biến đổi về khoảng cách giữa các nét chữ, học cách trình bày một bản in lớn… Đây là môn học mang tính nghệ thuật, lịch sử và đẹp một cách tinh vi mà khoa học không thể làm được.
 
Ba câu chuyện của Steve Jobs 1
 
Lúc đó, tôi chưa thấy việc này có ý nghĩa thực tế gì cho cuộc sống. Tuy nhiên, 10 năm sau, khi thiết kế hệ điều hành cho máy tính Macintosh, tất cả những điều đó trở lại. Chúng tôi đã thiết kế để cài đặt tất cả những mẫu chữ đó vào máy tính, và Macintosh là máy tính đầu tiên có những mẫu chữ nghệ thuật. Sau khi Windows copy những mẫu chữ đó từ Mac, tất cả máy tính đều sở hữu các phông chữ này.
 
Nếu tôi không bỏ học và tham gia vào khóa học chữ viết đẹp, thì tất cả máy tính cá nhân hiện nay đều chẳng thể có được chúng. Tất nhiên, tôi không thể kết nối được những điểm mốc đó với nhau khi còn ở trong trường đại học, nhưng 10 năm sau, mọi điểm mốc hiện lên rất rõ ràng.
 
Tôi muốn nói với bạn rằng, chúng ta không thể biết những điểm mốc có nối kết với nhau trong tương lai không. Vì thế, hãy tin tưởng rằng bằng một cách nào đó, các điểm mốc trong quá khứ sẽ kết nối ở tương lại. Bạn cũng nên tin vào sự quyết tâm, vận mệnh, cuộc sống, nhân quả và bất cứ thứ gì khác khiến các bạn tin.
 
Câu chuyện thứ hai: Tình yêu và sự mất mát
 
Nếu Apple không sa thải tôi, sẽ chẳng có xưởng phim hoạt hình máy tính Pixar và Toy Story… dù Apple có biến mất thì tình yêu đó vẫn còn. Bị sa thải khỏi Apple là điều tuyệt vời nhất ….
 
Dù Apple có biến mất, tình yêu đó vẫn còn. Woz và tôi đã bắt đầu những trang sử đầu tiên của Apple trong gara của bố mẹ, lúc đó tôi 20 tuổi. Sự chăm chỉ của hai đứa đã mang lại kết quả, chỉ sau 10 năm, Apple từ chỗ chỉ có 2 người trong 1 cái gara, đã phát triển thành công ty trị giá 2 tỷ USD với hơn 4 nghìn nhân viên. Năm tôi bước sang tuổi 30, tôi đã bị sa thải.
 
Làm sao bạn lại có thể bị sa thải bởi một công ty mà chính bạn sáng lập ra nó? Vậy đấy, khi Apple phát triển hơn, tôi đã thuê một người mà tôi đánh giá là có khả năng cùng tôi lãnh đạo công ty.
 
Ba câu chuyện của Steve Jobs 2
 
Tuy nhiên, quan điểm của chúng tôi về tương lai khác nhau, thậm chí còn trở nên bất hòa. Hội đồng quản trị đã đứng về phía anh ta, và tôi – ở tuổi 30, đã bị sa thải một cách rất rõ ràng, những điều tôi theo đuổi trong suốt cuộc đời đột nhiên bị phá hủy và biến mất hoàn toàn.
 
Đó là thời gian đau khổ, và mệt mỏi nhất. Tôi cảm giác rằng mình đã làm mọi người thất vọng và đánh rơi khi cờ đến tay. Tôi gặp David Packard và Bob Noyce, cố gắng xin lỗi cho những cư xử không hay của mình. Tôi đã thua, rõ ràng, và thậm chí tôi đã có ý bỏ cuộc.
 
Nhưng rồi tôi phát hiện ra tình yêu dành cho những gì tôi đã tạo ra vẫn cháy bỏng, dù Apple có biến mất thì tình yêu đó vẫn còn, tôi quyết định bắt đầu lại từ đầu.
 
 
Sau này, tôi nhận thấy việc Apple sa thải tôi, hóa ra lại là việc tốt đẹp nhất trong cuộc đời. Gánh nặng của sự thành công được thay thế bằng ánh sáng của sự bắt đầu mới, tuy không có gì đảm bảo và chắc chắn. Tôi đã để mình tự do bước chân vào quãng đời đầy sáng tạo.
 
5 năm sau khi bị sa thải, tôi dần gây sựng NeXT và Pixar, tôi gặp và yêu một người phụ nữ tuyệt vời – là vợ tôi. Pixar đã sáng tạo ra phim truyện hoạt hình đầu tiên trên thế giới – Câu chuyện đồ chơi (Toy Story). Pixar giờ đây là xưởng phim hoạt hình thành công nhất trên thế giới.
 
Sau này, Apple mua lại NeXT, tôi trở về “nhà cũ”, những kỹ thuật mà NeXT phát triển đã trở thành nguồn sinh khí cho thời kỳ phục hồi của Apple. Tôi cũng có một gia đình hạnh phúc.
 
Tôi hoàn toàn tin rằng, tất cả điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nếu như Apple không sa thải tôi, đó là một viên thuốc đắng mà các bệnh nhân đều cần để có thể chữa khỏi bệnh.
 
Đôi khi cuộc sống làm bạn gục ngã, nhưng đừng để mất lòng tin. Tôi biết chắc rằng điều giúp tôi bước đi chính là tình yêu mà tôi dành cho những gì tôi đã làm. Các bạn phải tìm ra điều mình yêu quý, cả trong công việc và cuộc sống. Công việc sẽ chiếm phần lớn cuộc đời bạn và là cách duy nhất để thành công một cách thực sự là hãy làm những gì bạn tin tưởng đó là việc tuyệt vời.
 
Và cách để tạo ra những công việc tuyệt vời là hãy yêu những việc mình làm. Nếu chưa tìm thấy nó, hãy tiếp tục tìm kiếm, đừng bỏ cuộc. Trái tim sẽ mách bảo khi bạn tìm thấy nó.
 
Câu chuyện thứ 3: Cái chết
 
Tôi sống mỗi ngày với suy nghĩ ngày mai tôi sẽ chết…. hãy luôn khao khát và hãy cứ dại khờ.
 
17 tuổi, tôi đọc một câu châm ngôn như sau: Nếu mỗi ngày, bạn đều sống như ngày cuối cùng của cuộc đời mình, một ngày nào đó bạn sẽ hoàn toàn tin là mình đã đúng.
 
Câu châm ngôn đó đã nung nấu trong tôi suốt 33 năm qua, tôi luôn nhìn vào gương mỗi sáng và tự hỏi mình: Nếu hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời tôi, tôi sẽ muốn làm gì? Suy nghĩ rằng mình sắp chết là điều đã động viên tôi tạo ra cơ hội lớn trong cuộc đời mình.
 
Khoảng 1 năm trước đây, tôi nhận được kết quả thông báo tôi bị ung thư, bác sỹ nói bệnh này không chữa được và tôi nên chuẩn bị tinh thần sống trong vòng từ 3 đến 6 tháng nữa. Bác sỹ khuyên tôi nên sắp xếp công việc, nghĩa là hãy về nói nốt những lời còn lại với con cái và chuẩn bị tinh thần với gia đình đi là vừa. Và điều đó nghĩa là tôi hãy nói lời vĩnh biệt.
 
Ba câu chuyện của Steve Jobs 3
 
Tất cả mọi ngày tôi đều sống với sự chuẩn đoán đó. Sau đó, vào một buổi tối, tôi tiến hành kiểm tra sinh thiết, họ đút một cái ống qua cổ họng tôi, luồn xuống dạ dày, ruột, ấn một cái kim vào tuyến tụy để lấy mẫu một số tế nào. Lúc đó tôi bình thản, nhưng vợ tôi đã kể rằng các bác sỹ đã mừng vui khi nói đây là trường hợp hiếm hoi có thể chữa bằng cách phẫu thuật. Và giờ tôi đã khỏe lại.
 
Đó là cảm giác tôi đã trải qua khi đối mặt với cái chết, và tôi cũng hy vọng tôi sẽ còn cảm giác đó trong một vài thập kỷ nữa. Khi đã từng trải qua điều đó, những lời tôi nói sẽ chín chắn hơn là lời nói đơn thuần chỉ mang tính trí tuệ.
 
Cái chết là đích đến của tất cả chúng ta, không ai thoát khỏi nó. Và đó là cách mà cuộc sống tiếp diễn và là sáng tạo tuyệt vời nhất của cuộc sống. Nó loại đi người già để mở đường cho người trẻ, ngay lúc này, các bạn là người trẻ, nhưng không lâu nữa, các bạn sẽ già, và cũng bị loại bỏ.
 
Thời gian là của các bạn, vì thế, đừng lãng phí để sống một cuộc sống cho người khác, đừng nhốt mình trong những tín điều, đừng để quan điểm của người khác làm mờ nhạt đi quan điểm của chính bản thân mình…
 
Điều quan trọng nhất là bạn hãy dũng cảm đi theo sự mách bảo của trái tim và trực giác của mình. Bằng cách nào đó, chúng biết rõ bạn thực sự muốn trở thành cái gì.
 
Khi còn trẻ, có một cuốn sách kỳ lạ được xuất bản với cái tên Cẩm nang toàn thế giới, cuốn sách này giống như kinh thánh của thế hệ chúng tôi. Tác giả cuốn sách là Steward Brand, một nghiên cứu sinh ở Menlo Park. Thời điểm đó còn chưa có máy tính cá nhân và máy tính xách tay. Cuốn sách được đánh bằng máy chữ, cắt bằng kéo và chụp bằng máy ảnh. Nó giống như trang Google trên giấy – 35 năm trước khi có Google. Nó thực sự mang tính duy tâm, được tạo ra từ những công cụ tinh xảo và những ý tưởng vĩ đại.
 
Thời gian đó vào khoảng giữa những năm 70 – lúc tôi vẫn còn trẻ như các bạn. Ở bìa sau của cuốn sách có in ảnh một con đường vùng nông thôn trong ánh bình minh, điều mà bạn có thể tìm thấy sự an bình nếu bạn là người ưa mạo hiểm. Bên dưới tấm ảnh có dòng chữ: “Hãy luôn khao khát. Hãy cứ dại khờ“ Đó là lời tạm biệt của họ khi kết thúc cuốn sách.
 
“Hãy luôn khao khát. Hãy cứ dại khờ” Và tôi luôn cầu chúc điều đó cho chính mình. Ngày hôm nay, các bạn đã tốt nghiệp và chuẩn bị bước vào con đường mới, tôi cầu chúc điều đó cho các bạn.
 
Hãy luôn khao khát. Hãy cứ dại khờ.
 
Ba câu chuyện của Steve Jobs 4
 
Lời kết:
 
Khi bạn muốn biến ước mơ trở thành hiện thực, điều này là hoàn toàn có thể và hãy tin rằng nó đúng.
 
Cuộc đời là chuỗi những ngày lao động và hãy lao động cho chính ước mơ của mình bạn sẽ gặt hái được thành công.
 
Nếu vấp ngã hãy đứng lên, nếu đổ vỡ hãy làm lại hạnh phúc đang ở ngay bên ta. Nếu chỉ còn ngày hôm nay, bạn sẽ muốn làm gì? Hãy làm ngay thôi.